CHAP 4
Tôi cuộn tròn trong chăn trên giường của mình. Tôi không thể ngủ được. Cuộc trò chuyện của tôi với Sungmin-hyung sáng nay đã khiến tôi lo lắng.
“Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi chưa bao giờ chữa lành bệnh tự kỉ-trầm cảm … hãy để sự cô đơn chữa lành, để an ủi nó không bao giờ!”
Sau khi nghe mọi thứ từ Sungmin-hyung, tôi quyết định gọi Hyukjae bằng ‘trầm cảm’ hơn ‘tự kỷ’. Sau tất cả, trầm cảm vẫn là từ nhân đạo hơn so với bệnh tự kỷ, Hyukjae lại không bị tự kỉ bẩm sinh.
“Aish! Hyukjae, cậu thật may mắn có thể lọt vào danh sách những người khiến tôi phải suy nghĩ!”
Tôi cuộn mình vào chăn. Tôi phải ngủ nếu không muốn bị trễ giờ học ngày mai. Nhắm mắt lại tôi hy vọng sẽ xua tan nhũng suy nghĩ và gây buồn ngủ. Nhưng không, tôi đang trở nên lo lắng.
“Aish, jincha!”
***
Tôi tỉnh dậy với giấc ngủ vẫn còn bao phủ toàn bộ cơ thể mình.Hoaaaahm. Tôi thực sự buồn ngủ! Tôi không thể ngủ được đêm qua. Thậm chí lên đến nửa tiếng đồng hồ tôi vẫn không thể nhắm mắt.
Heechul-hyung và Minho đều chỉ ngạc nhiên khi nghe câu chuyện khiến tôi không ngủ được đêm qua. Vâng, tôi đã được biết đến như vua ngủ ở nhà, do đó chẳng có gì đáng thắc mắc khi tất cả bọn họ đều cười khi biết tôi không thể ngủ được chỉ vì một vấn đề tầm thường.
“Chào buổi sáng, Donghae-ssi!”
Tôi thở ra một hơi dài và hít một hơi thật sâu, “Chào buổi sáng, Hyukjae-ssi!”
“Ôi! Thời tiết sáng nay thật đẹp, trời nắng! Sẽ thật tuyệt biết bao nếu tôi được chơi bóng, ở giữa sân này với một làn gió nhẹ nhàng, Aish … phải được ..”
“Cậu muốn chơi bóng?”
“Hu-um,” Cậu ta mỉm cười “Nhưng thật không may, appa và umma có một cuộc họp, Minnie-hyung và Kyuhyun-hyung cũng có một cuộc hẹn, tôi không thể chơi bóng một mình?”
Kyuhyun-hyung? Chẳng phải là hôm qua Sungmin-hyung nói , Kyuhyun ít tuổi hơn tôi? Điều đó có nghĩa em của Hyukjae, phải không? Aish, tôi sẽ để cho nó được nói với Sungmin-hyung.
“Sao cậu không chơi cùng tôi nhỉ?”
Tôi nghe thấy cậu ta ho đột nhiên, “Tại sao … tôi?”
“Well, tôi chẳng có ai ngoài cậu cả, làm ơn đi mà… yo …”
Cậu ta kéo mạnh tay áo sơ mi của tôi và chu môi ra như một đứa trẻ 5 tuổi. CUTE. Vâng, yeah, một đứa con trai 17 tuổi, hành động này quá dễ thương.Tôi thở dài trong sự khó chịu.
“Được rồi, nhưng với một điều kiện,”
Đôi mắt cậu ta lấp lánh rực rỡ, “Điều kiện gì, Donghae-ssi? ”
“Chúng ta sẽ chơi bóng nếu đã hoàn thành bài tập ngày hôm qua, đừng nói với tôi là cậu đã quên đấy! Bài tập nhóm mà thầy Kim giao, cùng với người bạn cùng bàn, rằng-”
Cậu ta lấy tay bịt miệng tôi lại, “Dừng lại … làm ơn …”
Tôi gật đầu một cách nhanh chóng khi nhìn thấy những giọt nước mắt bắt đầu che đi mắt cậu ta. Thực sự, tôi đã rất ngạc nhiên bởi sự thay đổi cảm xúc của Hyukjae. Bây giờ cậu ta đang cười nhưng ngay sau đó cậu ta có thể khóc mà không có lý do. Cuộc sống của cậu ta là như vậy sao?
“Thật vậy .. tại sao? Cậu có thể cho tôi biết nếu cậu thích,”
Thực sự tôi không thích nói một cái gì đó như thế, nhưng yeah, vì hạnh phúc, vì Sungmin-hyung và thầy Shin, tôi đang sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Dù sao, tôi cũng bị hấp dẫn bởi cách của riêng tôi để thay đổi Hyukjae trở thành người bình thường.
“Không phải là không có gì,” cậu ta lau khô nước mắt và cổ họng (ý là Hyukjae đang khóc nhưng ngay sau đó giọng nói và mắt đã khô cong như không có gì xảy ra) “Bài học bắt đầu rồi”
Sau đó, cậu ta đã hành động kì lạ một lần nữa làm nổ sự tò mò của tôi. Trước giờ, tôi chưa bao giờ biết hoặc thậm chí gần gũi với người tự kỷ. Và bây giờ?Tôi đang phải đối mặt với một người mắc chứng tự kỷ thậm chí là để chữa bệnh cho người đó.
Tôi có nên được gọi là một nhà tâm lý học?
***
“Vì vậy, cậu quyết định giúp Hyukjae?”
Tôi gật đầu và khoắng khoắng ly cappuccino, “Tôi đoán tôi không có sự lựa chọn nào khác, ba người đã nhờ tôi để giúp Hyukjae,”
“Cậu có biết cách làm thế nào không?”
“Vì vậy, tôi cũng cần sự giúp đỡ của cậu! Tôi cũng có ý định yêu cầu sự giúp đỡ của cha mẹ tôi và Heechul-hyung và Minho nếu tôi cần một số lời khuyên,”
Siwon đóng quyển Kinh Thánh và nhìn tôi một cách nghiêm túc, “Để nghe câu chuyện của cậu, lời khuyên của tôi chỉ có một. Đưa cha mẹ của Hyukjae đến các nhà tâm lý học, họ chưa sẵn sàng để trở thành cha mẹ”
”Và như vậy, Hyukjae sẽ được chữa khỏi? ”
“Chắc chắn không phải dễ dàng như vậy, cũng có giai đoạn”, Kibum chỉnh lại mắt kính của mình, “Theo tôi, đầu tiên cậu nên đưa Hyukjae đến bác sĩ tâm lý, sau khi cậu ta có sự ‘thay đổi’ nhỏ thành một người bình thường, cậu có thể đưa cha mẹ cậu ta đến bác sĩ tâm lý, như vậy Hyukjae mới có thể thoát khỏi ”
Tôi nghĩ về lời đề nghị của Kibum trong chốc lát. Chắc chắn, tất cả những vấn đề này đều xuất phát từ cha mẹ Hyukjae, phải không? Và cần phải có cách giải quyết tốt với cha mẹ Hyukjae! Tôi nhún vai tỏ vẻ không hiểu.
“Cậu thấy đấy,”
“Nhưng, Sungmin nói thật không vậy? Ý tôi là, sao lại có người trong thế giới này độc ác đến thế? Quên cậu ta chỉ vì lợi ích của doanh nghiệp? Không muốn nói chuyện với người khác nếu không phải liên quan đến kinh doanh? Cha mẹ cậu ta hẳn là bị điên!”
“Molla, bây giờ tôi tin rằng Sungmin-hyung nói đúng, cha mẹ Hyukjae hẳn phải điên,”
“Thiếu tôn giáo chắc chắn! Aish, sau khi tôi gặp họ, tôi sẽ mua cho họ một nghìn quyển kinh thánh cho đến khi họ nhận ra! Argh, jincha!”
Kibum cười khúc khích, “Vấn đề của Hyukjae không phải là một vấn đề nhỏ, cậu sẽ không chơi đùa chứ, Hae?”
“Ngoại tình? Ý cậu là vậy à?”
“Ví dụ cũng giống như cậu với các cô gái tại trường này. Có ai không phải là búp bê của cậu chứ? Không ai?”
Tôi cười khúc khích. Thật tuyệt khi là người nổi tiếng, những người có nhiều tiền và đẹp trai. Chỉ cần bạn muốn, và bạn đạt được.
“Không phải Bummie ah, Hyukjae sẽ kô trở thành món đồ chơi của tôi. Vẫn có nhiều người sẵn sàng trở thành đồ chơi của tôi, tôi không muốn một người tốt như Hyukjae làm như vậy,”
“Hóa ra cậu vẫn còn có một trái tim,”
Tôi đá vào chân cậu ta thật mạnh khiến cậu ta nhăn mặt đau đớn.Hyukjae trở thành đồ chơi? Nghe có vẻ thú vị. Trong những món đồ chơi của tôi chỉ có những cô gái và những người bình thường. Điều gì sẽ xảy ra nếu đồ chơi của tôi là một cậu con trai thậm chí không bình thường? KKK
“Tôi chỉ muốn cảnh báo cậu, HAE. Karma tồn tại, đừng lừa dối những người xung quanh hoặc cậu sẽ được tiếp xúc với đá” (Cái nè ta chịu, chắc là một loại thần thánh trong tôn giáo nào đó :|)
***
Hyukjae-ssi, chúng ta sẽ làm bài tập hôm nay, được không? ”
Cậu ta gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cái vòng trên tay.
“Vòng tay gì vậy?” Tôi hỏi
“Vòng tay của umma, umma đã đưa nó cho tôi”
Tôi chỉ có thể để không khí im lặng. Thực sự tôi không biết phải trả lời ra sao. Tâm trí của tôi vẫn còn bận rộn suy nghĩ những gì tôi nên làm gì để chữa bệnh tự kỉ cho Hyukjae.
TREEEEEEEEEEET ^ ^
Giờ cuối cùng đã về đến nhà. Và tôi đang .. cùng kết thúc với Hyukjae. Cả ngày hôm nay, cậu ta có vẻ không được vui, chuyện gì vậy?
“Chúc may mắn, Hae!”
Tôi vừa mỉm cười với Kibum và Siwon. Trong đầu tôi chỉ có Hyukjae, người đang nằm bò trên bàn. Cậu ta trông .. không được vui.
“Có vấn đề gì à?”
“Không, chỉ là hơi khó chịu. Aish, jincha.”
Những người mắc chứng tự kỷ cũng có thể khó chịu? Có lẽ vậy. Trở về nhà từ trường, tôi đã tìm kiếm trên internet tất cả các phạm vi của những người mắc chứng tự kỷ.
“Chúng ta bắt đầu bây giờ, hoặc … cậu muốn về nhà nghỉ?”
Hyukjae lắc đầu, “Chúng ta sẽ làm, tôi làm bài này và cậu làm bài kia, được không?”
Tôi nhìn tờ giấy mà cậu ta vừa đưa cho tôi. Huh? Một nửa số bài tập mà chúng tôi cần phải làm đã được liệt kê trong tờ giấy này, cậu ta một mình sắp xếp chúng. Cậu ta có vẻ khá thông minh. Tôi gật đầu với cậu ta và cuối cùng cả hai chúng tôi bắt tay vào làm phần bài tập của mình.
Một nửa giờ đã trôi qua, nhưng vẫn chưa có âm thanh gì giữa tôi và cậu ta. Vì tôi là người không thể im lặng nên tôi đã cố gắng bắt chuyện vơia cậu ta.
“Hyukjae-ssi, cho tôi biết lý do tại sao cậu có vẻ buồn?”
Im lặng.
“Ka .. địa ngục! Nếu cậu không thích cái gì, tôi chỉ muốn biết …”
Một lần nữa và một lần nữa im lặng.
Aish, tôi không thể chịu được sự im lặng như thế này một mình! Tôi hít một hơi thật sâu và cố quay sang xem Hyukjae. Và làm thế nào để tôi thấy cậu ta đang làm gì.
Cậu ta đang ngủ.
Tôi bất giác mỉm cười khi thấy rõ khuôn mặt của Hyukjae. Rất ngây thơ nếu tôi có thể nói. Đôi mắt to tròn và rất ngây thơ, sống mũi cao và đôi môi … mềm mại.
Tôi vươn tay chải mái tóc màu đỏ che gần hết đôi mắt của cậu ta. Tôi cảm thấy thế giới của tôi như ngưng lại trong giây lát. Hyukjae … thực sự rất … hoàn hảo. Tôi không biết, có vẻ như từ hoàn hảo vẫn chưa đủ để miêu tả khuôn mặt của Hyukjae đáng yêu như thế nào hôm nay.
Thật tệ, cậu ta lại mắc chứng tự kỷ. Nhưng đó đâu phải là lỗi của cậu ta? Tất cả là do cha mẹ cậu ta! Nếu cha mẹ cậu ta không hành xử như vậy, tôi chắc chắn rằng 50% người hâm mộ của tôi sẽ trở thành người hâm mộ của Hyukjae.
Lướt nhẹ các ngón tay trên từng đường nét của khuôn mặt cậu ta. Bắt đầu từ trán cậu ta, di chuyển dần xuống, và dừng lại ở đôi môi. Các đầu ngón tay của tôi tiếp xúc với môi Hyukjae, một thứ rất rất mềm, khiến cho ngực tôi nổi lên một cảm giác kì lạ.
Ngón tay cái của tôi cọ xát môi dưới của Hyukjae. Mềm, tưởng tượng hoang dã của tôi bắt đầu hình dung cảm giác sẽ như thế nào nếu như nó ở trên môi mình. Không hề có chủ ý (một lần nữa), tôi bắt đầu đưa mặt mình gần vào mặt của Hyukjae cho đến khi môi cậu ta chạm vào môi tôi.
Một tiếp xúc nhỏ có thể làm cho trái tim tôi sục sôi cảm giác thích thú. Nhanh chóng, tôi đưa người gần lại và giữ nguyên môi mình.
“Oh chúa ơi, tôi đã làm gì thế này?” (Pip: *tát* anh vừa cưỡng hôn con trai nhà lành trong khi người ta đang ngủ đấy!!!!! >.”< RÂM TẶC! X-( đúng là appa mình có khác :)))
Thẻ:Boy Love, Fan Fic, HaeHyuk, Tình yêu tự kỉ, TRANS