Title: Fallen Flower
multiple chapters fiction
Pairing: haehyuk
Genre: Romance, Drama, Angst, AU
Rating: PG-13 (for me)
Fallen Flower
Chapter 3
“D … Donghae …Làm ơn”
Cậu bé nằm trên giường, rên rỉ khi lớp quần áo cuối cùng của mình bị lột phăng khỏi cơ thể, phơi bày tất cả làn da hoàn hảo và cơ thể xinh đẹp trước mắt chàng trai trẻ.
”Em thực sự không thể đợi, phải không?”
“Nha .. ah … ..”
Đôi môi căng mọng của Hyukjae hé mở khi cậu thở hổn hển một cách khó khăn, run rẩy trong thỏa mãn khi Donghae cúi xuống đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đầu nhũ của cậu, khiến Hyukjae cong lưng và rên rỉ lớn hơn khi đầu nhũ cương cứng của mình bị trêu chọc bởi chiếc lưỡi ướt át ấm áp của hắn .
Donghae mỉm cười thỏa mãn khi nhìn thấy đôi mắt của Hyukjae tràn ngập bóng tối ham muốn, hơi thở của cậu rất yếu và run rẩy bởi cậu không thể chờ Donghae làm tình với cậu nữa. Hắn rang rộng đôi chân thon dài của Hyukjae, làm cho những giọt tinh dịch đã bị rò rỉ khỏi thành viên của cậu bé xuất hiện rõ ràng. Hai má Hyukjae ửng đỏ một cách bối rối khi cậu cảm thấy thành viên của Donghae đang ở ngay tại lối vào ngọt ngào của mình.
Nhũng giọt mồ hôi nhỏ chảy dài trên mặt Donghae và cổ họng của hắn trở nên khô khốc, hắn không thể đợi để làm tình với cậu bé xinh trai này lâu hơn nữa.
“Làm ơn, hãy vào trong em … Donghae-ah ….”
Hyukjae cầu xin trước khi quàng tay quanh cổ hắn, đẩy hông mình về phía thành viên to lớn của Donghae bởi cậu cũng không thể đợi được nữa.
“Là niềm vinh hạnh của tôi … Hyukjae”
“Hyukjae!?”
Đột nhiên, Donghae nghe thấy giọng nói của một cô gái bên tai, khiến anh thức tỉnh từ giấc mơ say sưa của mình và quay trở lại thế giới thực, để phát hiện ra mình gần như đang làm tình với một cô gái nào đó mà thậm chí anh không biết trong một căn phòng trọ cũ nào đó.
“Huh? … Cô là ai?”
Anh hỏi trong khi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của cô gái để sờ trán mình bởi anh lại cảm thấy đầu đau đớn khó chịu từ lần uống trước của mình. Cô gái há hốc miệng, không thể tin những gì Donghae vừa nói.
“Gì cơ? Tôi tưởng anh là người đã gọi tôi ra mà!”
Cô gái hét vào mặt anh đầy tức giận. Cô đẩy Donghae ra, lấy đồ của mình và xông ra khỏi phòng. Khi cô gái đã đi khỏi, Donghae chỉ uể oải thoải mái trên chiếc giường mềm. Anh thậm chí còn không bận tâm chạy theo cô hoặc bất cứ điều gì, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Đã được một tuần kể từ lần cuối cùng anh nhìn thấy Hyukjae, anh đã cố gắng để tránh cậu bé bằng cách không đi quán bar nữa, nhưng sau đó khuôn mặt Hyukjae ngày ngày tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của anh, mỗi khi anh say rượu, và Donghae bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.
Thực sự, bởi vì những giấc mơ và ảo giác, Donghae đã không thể có quan hệ tình dục thoải mái trong một tuần và anh đổ tất cả mọi lỗi lầm cho Hyukjae.
Trên đường về nhà mình, trong khi đang đi bộ qua một con đường nhỏ với những tòa nhà cũ bằng gỗ hai bên đường, tâm trí anh tiếp tục suy nghĩ về giấc mơ của mình. Anh khoanh tay trước ngực và tự hỏi nếu có vấn đề gì đó với đầu óc của mình, trước khi mắt anh dừng lại ở một con mèo nhỏ đang lăn lộn trên sàn nhà bên cạnh hòm thư màu đỏ. Con mèo con chỉ nhìn lại Donghae với đôi mắt tròn trong suốt của mình.
“Đôi mắt của mày khiến tao nhớ về một người nào đó, mày biết không?”
Con mèo con đáng yêu quay đầu một cách tò mò nhìn Donghae đang ngồi bên cạnh nó và nắm lấy phía sau cổ nó, nâng con mèo con đáng thương lên để bắt đầu trò chuyện với nó một cách vô nghĩa.
“Sao nào? Mày nghĩ rằng đôi mắt tròn dễ thương của mày rất xinh xắn và đáng yêu, ha? Và mọi người sẽ rung động trước mày mỗi khi mày lăn lộn trên sàn nhà, ha? Oh, Không, Không, Không ~ Tao sẽ không rung động vì điều đó, mày biết chứ? ”
Anh nói với con mèo con trước khi ôm nó vào lòng mình và nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó. Ngón tay anh nhẹ nhàng cầm lấy đôi chân mềm mại của Hyukjae, cái tên anh tự đặt cho con mèo con, trước khi bắt đầu trở nên tức giận và nắm thật chặt chân của nó. Anh bắt đầu nói với con mèo nhỏ tội nghiệp về việc mình đã ngu xuẩn như thế nào ngay sau đó nhưng thậm chí đã không hề nhận thấy con mèo con bắt đầu vẫy đuôi mọt cách khó chịu.
“Tôi ghét cậu, Hyukjae! Cậu biết không! Mỗi lần tôi nhắm mắt lại, tôi không thể tống cậu ra khỏi đầu mình! Cậu nên biết rằng thực sự rất tồi tệ khi cứ tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của một ai đó! Ahhh!!”
Chàng trai trẻ đột nhiên la lên đau đớn vì ba vết xước nhỏ đã được cào lên má trái của anh, làm cho Donghae ngã xuống sàn nhà và con mèo nhỏ nhanh chóng chạy vụt đi.
Khi anh nhìn theo con mèo con đang chạy trốn, anh đột nhiên thấy khói bốc ra từ ngôi nhà của mình, anh bỗng tự hỏi họ đang đốt cái gì ở đó.
Có phải họ đang đốt lá khô không?
Nhưng mùa thu đã kết thúc cách đây hai tháng, và hầu như lá khô đã hết rồi vì vậy nó không thể làm cho khói lớn đến vậy, phải không?
Đột nhiên, đôi mắt của Donghae mở rộng như thể anh vừa nhận ra điều gì đó có thể xảy ra. Anh nhanh chóng đứng dậy và chạy nhanh nhất có thể về phía cổng vào khu vườn để rồi phát hiện ra tất những bức vẽ đẹp của mình bị ném vào một đám lửa đỏ.
Sự giận dữ đầy dần bên trong anh ta khi anh nhìn thấy những bức tranh, cọ vẽ, màu dầu, tất cả mọi thứ anh thích bị thiêu rụi bởi ngọn lửa, từ từ trở thành đống tàn tro, và nằm rải rác trên khắp sân nhà.
Donghae nắm lấy áo sơ mi của người đầy tớ gần nhất và buộc người đó phải đối mặt với anh, nhìn chằm chằm vào mắt người đó. Anh hét vào mặt anh ta đầy giận dữ thậm chí không quan tâm rằng người đó đang run rẩy trong sợ hãi.
“Anh đang làm gì thế hả? Tôi đã nói với tất cả mọi người không bao giờ được chạm vào nó cơ mà!”
Người đàn ông vô cùng sợ hãi đến nỗi không thể nói bất cứ điều gì và điều đó chỉ làm cho Donghae càng trở nên giận dữ. Anh nâng nắm tay của mình lên, sẵn sàng đấm vào mặt người đàn ông mạnh nhất có thể.
“Nói! Hoặc tôi sẽ đấm vỡ mũi anh ngay bây giờ!”
“Ta là người đã bảo họ làm thế, Donghae.”
Donghae quay theo hướng tiếng nói phát ra và thả người đầy tớ tội nghiệp ra khi thấy người đàn ông cao tuổi hay còn gọi là cha đi bộ về phía mình.
“Cha đã đi vào phòng con?”
“Tại sao ta không có quyền để đi vào phòng của con trai ta?”
Ông bước vào gần hơn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Donghae, khuôn mặt không bao giờ biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào như thể ông tiếp tục lạnh lùng và bình tĩnh như mọi khi.
“Con biết đấy, ta không bao giờ nói bất cứ điều gì khi con đi ra ngoài uống rượu như điên, khi con chơi cờ bạc, hoặc tiêu sạch tất cả tiền của ta, ta đã đối xử tốt với con bởi ta muốn con tận hưởng cuộc sống của mình, và tất cả những gì ta yêu cầu con là hãy ngừng vẽ vời và bắt tay vào nghiên cứu về chính trị để ta có thể đưa con vào công việc của ta bất cứ lúc nào ”
Donghae một lần nữa đảo mắt ở từ cuối cùng phát ra từ miệng của người đàn ông. Anh biết cha mình đã định đưa gia đình mình vào chính phủ nhiều nhất có thể để dễ dàng hơn cho ông ta có được những đồng tiền dơ bẩn.
“Nhưng, con không bao giờ nghe lời ta và con vẫn tiếp tục vẽ. Tại sao con lại làm vậy, Donghae?”
“Có lẽ bởi vì tôi không có ích trong việc giúp ông với những đồng tiền dơ bẩn của ông, thưa cha”
“Con dám nói với ta như vậy sao Lee Donghae!”
Ông hét lớn, chỉ ngón tay vào mặt đứa con trai của mình đầy tức giận.
“Phải, ta biết con thích vẽ hơn, nhưng con không thấy phí phạm sao Donghae? Con rất thông minh! Con có thể trở thành người đứng đầu về chính trị bất cứ lúc nào con muốn! ”
Nhưng tất cả những gì Donghae làm là ném một cái nhìn mệt mỏi về phía người đàn ông, với một tiếng thở dài nhỏ, anh quay lưng đi thẳng ra khỏi nhà.
“Con dám bỏ ngoài tai những lời nói của ta sao, Donghae? Ta làm những điều này đều là cho con! Và sau này con sẽ phải biết ơn ta vì điều đó!”
Tuy nhiên, anh chỉ đi thẳng khỏi người đàn ông nhanh nhất có thể, suy nghĩ vè nơi mà anh nên đến, thật xa khỏi nơi này.
Cậu bé mảnh khảnh bước vào trong căn phòng cũ nhỏ, quẳng giỏ dầu gội và xà bông của mình xuống sàn nhà, khi cậu vừa trở về từ phòng tắm công cộng Sento, nhảy lên tấm nệm của mình và gần như chìm vào giấc ngủ bởi cậu cuối cùng được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng ngay khi vừa nhắm mắt, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hyukjae thở dài trước khi từ từ rời khỏi tấm nệm ấm áp của mình với một khuôn mặt mệt mỏi, cậu đoán chắc đó lại là người cho vay nặng lãi.
“Bây giờ thực sự rất muộn rồi … AH!!”
Ngay sau khi mở cửa Hyukjae la lên trong hoảng sợ khi một người nào đó đột nhiên ôm chầm lấy cậu làm cho cả hai ngã lăn trên sàn nhà.
“Đ-đợi chút!!! Gì vậy? Anh là ai?” Hyukjae hét lên sợ hãi khi người đàn ông bí ẩn vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cậu.
“Hãy cứ để yên như thế này một lúc!”
Cuối cùng cậu ngừng hoảng loạn khi nhận thấy giọng nói và mái tóc xoăn quen thuộc.
“Donghae?”
Nhưng anh không trả lời và thay vào đó úp mặt vào cổ Hyukjae. Hyukjae thở hổn hển khi cậu cảm thấy những giọt nước mắt ấm rơi xuống trên da mình.
“Anh khóc đấy à?”
“… ..”
Anh vẫn không trả lời, nhưng thay vào đó anh ngẩng mặt lên nhìn Hyukjae. Khuôn mặt anh lấm lem những giọt nước mắt, mũi và mắt của anh hơi đỏ lên vì khóc.
“Làm thế nào lại có một vết sẹo trên mặt anh thế kia?” Hyukjae tò mò về ba vết sẹo nhỏ trên khuôn mặt anh, trông giống như vết mèo cào.
“Đó là lỗi của em …” Donghae thì thầm trả lời và Hyukjae không thể không tự hỏi mình đã cào Donghae lúc nào nhưng sau đó cậu quyết định bỏ qua chuyện đó.
Có lẽ, Hyukjae có thể tranh thủ đá tên khốn đó ra khỏi phòng mình nhanh nhất có thể, nhưng cậu không phải loại người có thể mặc kệ những giọt nước mắt của ngườ khác, vì vậy cậu chờ cho đến khi Donghae ngừng khóc và cất lời hỏi với giọng nói mềm mại của mình.
“Anh có muốn cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Donghae lặng lẽ lấy tay lau nước mắt, trước khi cố gắng trả lời.
“Ông ta đã đốt hết tất cả những bức tranh của tôi … Hyukjae …”
“Ai đã đốt những bức tranh của anh?” Hyukjae hỏi trong sự bối rối trước khi Donghae lại bắt đầu hét lên một cách vô thức. Thậm chí không quan tâm rằng mình đã hành động như một đứa trẻ con, tất cả những gì anh ta làm chỉ là
“Cha tôi! Tôi ghét ông ta! Tôi không muốn giống như ông ta! ”
Cánh tay ôm lấy Hyukjae thậm chí còn chặt hơn đến nỗi nó khiesn cậu bị đau, nhưng tất cả những gì Hyukjae làm là vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, cố gắng lắng nghe mặc dù không hiểu những gì Donghae đang nói thậm chí cậu cũng không chắc chắn mình có thể hiểu được cảm giác của Donghae bây giờ. Tất cả sự im lặng của Hyukjae và cách cậu mân mê những ngón tay của mình trên tóc Donghae bằng cách nào đó làm Donghae cảm thấy rất thoải mái một cách anh chưa bao giờ có được trước giờ.
“… Tôi sợ phải giống như ông ta Hyukjae … đó là điều mà tôi sợ nhất… ”
Sau một hồi lâu khóc nức nở, Donghae cuối cùng cũng thả Hyukjae ra. Họ ngồi trong sự im lặng khó chịu trước khi Hyukjae bắt đầu hỏi anh một lần nữa.
“Tôi có thể hỏi lý do tại sao anh lại chọn đến phòng tôi được không?”
“Không biết, nó chợt nảy ra trong đầu tôi” Donghae nói trước khi nằm uể oải về phía cậu, dựa đầu lên một bên khuỷu tay của mình.
“… Vậy, anh sẽ làm gì từ giờ trở đi?”
“Nếu ông ta không cho tôi làm những gì tôi muốn, thì tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà đó và tiếp tục vẽ …”
“Anh sẽ vẽ cái gì?”
“Chưa biết nữa … nhưng nó hẳn phải là một cái gì đó thú vị và … .. hum …”
Khi Donghae cố nghĩ ra một cái gì đó, hình ảnh từ giấc mơ của anh một lần nữa bất ngờ nảy ra trong đầu làm cho mắt anh sáng lên bởi anh nghĩ đó là ý tưởng tuyệt vời nhất từ trước đến giờ.
“Hyukjae!!”
Anh hét lên trước khi nắm lấy vai Hyukjae thật chặt và nhìn thẳng vào mặt cậu đầy phấn khích, giống như một đứa trẻ vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới.
“Hãy là người mẫu của tôi, làm ơn đấy!”
“Người mẫu?” Hyukjae hỏi lại như thể cậu thực sự không hiểu ý của Donghae.
“Cũng giống như những người mẫu khỏa thân này trước thôi!”
“khỏa thân!?”
“Phải! Người mẫu!” Mặt Donghae áp sát với mặt Hyukjae đến nỗi mũi của họ gần như chạm vào nhau.
“Bây giờ tất cả những gì em phải làm chỉ cần ngồi yên không mặc gì trong một giờ và tôi sẽ vẽ lại hình ảnh của em. Thật dễ dàng phải không nào? Em sẽ đồng ý chứ, đúng không? Đúng!! Phải không?”
“KHÔNG BAO GIỜ!” Hyukjae nhanh chóng hét lên khi những từ như ‘khỏa thân’ và ‘không mặc gì’ lởn vởn trong tâm trí cậu làm cho khuôn mặt cậu từ từ chuyển sang màu đỏ một cách bối rối khi hình dung ra cảnh mình đang nằm trần truồng trước mặt tên 35 kia.
“Làm ơn! Tôi xin em đấy!” Anh cầu xin cậu một lần nữa và một lần nữa một cách tuyệt vọng, đôi mắt anh trở nên đẫm lệ và khuôn mặt anh trông giống như một chú chó con bị lạc, làm cho Hyukjae trở nên bối rối và không biết nên làm gì bây giờ.
“… N … Nhưng tôi không muốn khỏa thân …”
“Ồ, đừng lo, đêm nào tôi chẳng nhìn thấy em khỏa thân.” Donghae đã trả lời một cách nhanh chóng, thậm chí không nghĩ rằng câu trả lời của anh nghe thật đáng sợ, trong khi Hyukjae mở to mắt không tin vào những gì cậu vừa nghe.
“Cái gì?!” Hyukjae hét lên một quãng 8 và bây giờ cậu khá chắc chắn tên này có một số vấn đề về tâm thần hoặc gì đó.
“Không, Không, Không! Bây giờ thì đi đi và đừng làm phiền tôi nữa!” Hyukjae hét lên trước khi đẩy Donghae ra khỏi cậu.
Ôi chúa ơi, thằng cha này hẳn phải có vấn đề nghiêm trọng với não hoặc một cái gì đó.
Donghae tặc lưỡi vẻ thất vọng khi Hyukjae không cho thấy dấu hiệu đầu hàng sớm, do đó, anh ngồi xuống, tựa lưng vào cửa cho thấy anh sẽ không đi, và khoanh tay trước ngực, mắt nhìn thẳng Hyukjae.
“Nếu em từ chối làm người mẫu của tôi, vậy tôi sẽ ở lại đây cho đến khi em đồng ý thì thôi.”
Hyukjae thề cậu sẽ đá tên thiếu gia đầu heo ấy một cái thật mạnh ngay bây giờ.
つづく.